Một buổi sáng thức dậy, bạn đang vui vẻ ăn bữa sáng với gia đình. Bất chợt, con
bạn làm đổ ly cà phê lên áo bạn. Chuyện đó xảy ra bất chợt, bạn không kiểm soát
được. Ðiều xảy ra tiếp sau đó là phản ứng thuộc quyền quyết định của bạn. Bạn mắng bé. Cháu phát khóc. Bạn quay sang trách vợ mình đã đặt tách cà phê quá gần rìa bàn, đã không trông
con cẩn thận...vô vàn lý do bạn có thể đưa ra để trách cô ấy. Hai người bắt đầu
cãi nhau. Bạn giận dữ, đùng đùng bước lên lầu thay áo. Khi bạn trở xuống con bạn vẫn còn
khóc, chưa ăn xong để đi học. Và bé bị lỡ chuyến xe đưa đón của trường. Vợ bạn
dọn dẹp xong phải hối hả đi làm. Bạn đi nhanh ra, đưa con đến trường. Sợ trễ, bạn
chạy xe vượt tốc độ cho phép. Sau khi chịu phạt nặng, bạn đưa con tới trường trễ
15 phút. Con bạn chạy nhanh vào lớp không kịp chào bạn. Bạn đến văn phòng trễ 20 phút, lại
thấy mình bỏ quên chiếc cặp ở nhà…
Một ngày của bạn đã bắt đầu thật khủng khiếp. Chuyện càng lúc càng tệ hại tiếp
tục xảy ra…
Buổi chiều bạn buồn chán trở về nhà, và chắc chắn hôm nay vợ con không vui vẻ
đón mừng mình như ngày hôm trước.
Tại sao bạn có một ngày buồn chán như thế?
-Tại tách cà phê chăng?
-Tại con bạn chăng?
-Hay tại anh cảnh sát đã phạt bạn?
-Hay do chính bạn gây ra đấy chứ?
Câu trả lời đúng, buồn thay lại chính là do bạn. Bạn đã không làm chủ cái 90%
thuộc quyền phản ứng của mình. Cách phản ứng của bạn đã tạo nên một ngày buồn
cho chính bạn và cả những người quanh bạn.
Bạn cũng đã có thể phản ứng một cách khác.
Khi tách cà phê đổ, cháu bé muốn khóc, bạn đã có thể nói: “Không sao đâu con, lần
sau con nên cẩn thận hơn một chút”.
Bạn nhẹ nhàng lên lầu thay áo và mang theo chiếc cặp. Bạn xuống nhà và nhìn thấy
vợ bạn đã kịp dọn dẹp xong, con bạn cũng đã dùng xong bữa sáng và chuẩn bị sẵn
đồ để vừa kịp vẫy tay chào bạn trước khi lên xe bus đưa đón của trường. Vợ chồng
bạn cùng đi làm. Bạn đến văn phòng sớm năm phút và vui vẻ chào các đồng nghiệp buổi sáng. Có lẽ
sếp cũng khen bạn về một ngày làm việc có hiệu quả. Hãy nhớ rằng phản ứng của bạn rất quan trọng. Chuyện bất ngờ xảy ra chỉ chiếm
10%, quyết định phản ứng của bạn chiếm tới những 90%.
Gần đây trên mạng xã hội cũng đang lan truyền một câu chuyện cảm động lòng người.
Một "lời nói dối ngọt ngào" hay một cách lựa chọn phản ứng của một
người đã thay đổi cuộc sống của một người khác.
Ở một thị trấn nhỏ của nước Anh đã xảy ra một vụ cướp ngân hàng, tên cướp không
cướp được tiền mà lại bị bao vây chặt bên trong. Hắn ta bắt một em bé 5 tuổi và
yêu cầu cảnh sát phải chuẩn bị cho mình một khoản tiền lớn cùng một chiếc ô tô,
nếu không hắn sẽ nổ súng giết con tin.
Phía cảnh sát cử một chuyên gia đến đàm phán, tuy nhiên tên cướp vẫn ngoan cố
không chịu đầu hàng. Khi thấy tên cướp có ý định giết con tin, tận dụng đúng thời
cơ, phía cảnh sát đã nổ súng bắn tỉa, tên cướp kêu lên một tiếng rồi ngã lăn xuống
đất. Cậu bé nhìn thấy những vết máu và nghe thấy tiếng súng nên sợ hãi khóc thất
thanh. Người đàm phán tranh thủ cơ hội chạy lại ôm cậu bé vào lòng. Đây có lẽ cũng là câu chuyện xảy ra ở nhiều nơi, và cũng không hiếm người gặp
phải. Tuy nhiên, câu chuyện chưa dừng lại ở đây.
Tiếng súng dứt, các hãng thông tin truyền thông cũng vừa kịp kéo đến, đúng lúc
đó, mọi người chợt nghe tiếng người đàn ông hô to: “Tốt lắm, diễn tập đến đây
là kết thúc!”. Cậu bé nghe xong liền ngừng khóc và hỏi người mẹ vừa kịp chạy đến
bên cạnh: "có phải như thế không mẹ?". Mẹ cậu bé kìm nén nước mắt và gật đầu. Một viên cảnh sát khác cũng đi đến bên cạnh
cậu bé và bình tĩnh khen ngợi: “Cháu diễn tốt lắm, cháu xứng đáng được khen thưởng”. Những ngày sau đó, giới truyền thông đều im lặng, không ai nói một lời về vụ cướp
bởi họ từ hiểu rằng, đó là cách tốt nhất để bảo vệ tâm hồn cậu bé!
Nhiều năm sau, một chàng trai tìm đến gặp người đàm phán năm xưa, hỏi ông: “Tại
sao trong lúc ấy, ông lại hô lên như vậy ạ?”. Ông cười và trả lời: “Khi tiếng súng vang lên, tôi nghĩ rất có thể cậu bé sẽ bị
ám ảnh cả đời vì chuyện đáng sợ như thế này. Nhưng khi tôi tới gần cậu bé hơn
thì dường như Thượng đế đã gợi ý cho tôi và thế là tôi thốt lên câu “Diễn tập kết
thúc!”. Lúc này, chàng thanh niên bật khóc và ôm chầm lấy ông: “Con chính là đứa trẻ
năm xưa đây ạ, con đã bị nói dối suốt 20 năm qua, mãi cho tới gần đây, mẹ của
con mới nói rõ sự thật cho con biết. Con cảm ơn bác, cảm ơn bác đã cho con một
cuộc đời lành mạnh!”. Ông nhìn người đàn ông trung niên rồi cười nói: “Con đừng cảm ơn ta! Nếu con muốn
cảm ơn thì hãy cảm ơn tất cả những người đã biết chuyện nhưng vẫn sẵn lòng “lừa
gạt” con ấy!”.
Hành động của người cảnh sát đó chính là 90% phản ứng của bạn với việc xảy ra.
Vụ cướp, vụ nổ súng chỉ là 10% điều bất chợt xảy đến trong cuộc sống. Tuy
nhiên, nếu người đàn ông năm đó không chọn phản ứng đó, mà mọi chuyện rẽ theo
hướng khác, ông ôm cậu bé, an ủi rằng không sao, mọi chuyện qua rồi, thì chắc
chắn cậu bé sẽ không thoát khỏi ám ảnh, và cuộc sống của cậu bé đã chuyển hoàn
toàn sang một hướng khác. Người đàn ông đã đem lại điều tuyệt vời cho cuộc đời của một đứa trẻ, bảo vệ tâm
hồn của cậu bé khỏi những ám ảnh cả đời.
Hãy nhớ rằng phản ứng của bạn rất quan trọng. Chuyện bất ngờ xảy ra chỉ chiếm
10%, quyết định phản ứng của bạn chiếm tới những 90%.